H.T.            Tuyên Hóa giảng
Phật Giáo Giảng Ðường San Francisco 1968
Phần sau rốt của kinh            Lăng Nghiêm Ðức Phật nói rõ về những ma sự mà            người tu gặp phải nhất là trong thời kỳ tà sư            đầy dẫy nầy, cho nên kinh Lăng Nghiêm được ví            như "kính chiếu yêu".  Các yêu ma quỷ            quái đều sợ nhất Kinh nầy, nên chúng tìm mọi            cách hủy diệt kinh Lăng Nghiêm, tuyên bố kinh            Lăng Nghiêm là giả, phỉ báng Chú Lăng Nghiêm,            khiến cho người ta không tin, không nghiên cứu            để rồi dễ lạc vào tà, làm quyến thuộc của            chúng.Phật Giáo Giảng Ðường San Francisco 1968
Yêu quái, ly mỵ, ma vương sợ nhất là Chú Lăng Nghiêm. Phật nói kinh Lăng Nghiêm là để hiển bày Chú Lăng Nghiêm. Chú Lăng Nghiêm liên quan mật thiết đến sự hưng suy của Phật giáo. Trên thế gian nếu có người trì tụng Chú Lăng Nghiêm thì Chánh pháp tồn tại, nếu không có người trì tụng chú Chú Lăng Nghiêm thì không còn Chánh Pháp; lúc ấy, ngũ đại ma quân ở năm phương mặc tình tác quái và đó là bắt sự biến mất của Phật Pháp. Hiện tại chùa, tu viện không trì Chú Lăng Nghiêm hay chỉ tụng phần cuối của Chú thôi, ấy chính là biểu hiện của Mạt Pháp.
Mong các Phật tử phát tâm nghiên cứu Kinh Lăng Nghiêm để có được trí huệ chơn chánh, phát tâm trường trai, tránh ngũ vị tân mà trì tụng Chú Lăng Nghiêm hầu Phật Pháp được cửu trụ, chúng sanh được lợi lạc.
bdh.
(tiếp theo)A.        TRẠNG THÁI TÂM LÝ THANH TỊNH TRƯỚC KHI ÐI VÀO CẢNH                 GIỚI SẮC ẤM.
                 KINH VĂN:
                    A Nan nên                 biết, khi ông ngồi thiền nơi đạo tràng, tiêu trừ các vọng niệm.                 Khi các vọng niệm đã hết sạch, chẳng còn một niệm phân biệt trong                 tâm ông. Trạng thái thanh tịnh, sáng suốt này dù trong động hay tĩnh                 đều không biến đổi, dù ông nhớ hay quên, đều như nhau. 
          Giảng:
          A Nan nên biết, khi ông ngồi thiền nơi đạo tràng, tiêu trừ                 các vọng niệm.  A Nan ông nên biết rằng: Ông tu tập "phản                 văn văn tự tánh" (Quay trở lại tánh nghe để nhận ra tự tánh                 của mình). Khi công phu như vậy, mọi vọng niệm đều sẽ tiêu trừ. Khi                 các vọng niệm đã dứt sạch, chẳng còn niệm phân biệt trong tâm           ông. Trạng thái thanh tịnh sáng suốt này, tức là trí huệ                 và định lực này, dù trong động hay tĩnh cũng không biến đổi,                 dù ông nhớ hay quên đều như nhau. Dù động hay tĩnh, trạng thái                 thanh tịnh sáng suốt (trí huệ và định lực) này không thay đổi, dù                 ông nhớ hay quên trạng thái đó đều như một, không hai.
            KINH VĂN:
                    Ðương khi                 an trụ trong trạng thái đó mà vào được chánh định, như người                 sáng mắt nhận ra được chính mình nơi u ám. Tuy bản tánh của ông                 là nhiệm mầu thanh tịnh, nhưng tâm chưa tỏa phát được trí huệ                 sáng suốt. Ðây được gọi là phạm vi của Sắc ấm.
                     Giảng:
                    Khi an trụ                 trong trạng thái đó mà vào được chánh định.  A Nan! Ông nên                 biết khi hành giả tu tập định lực, an trụ trong trạng thái thanh tịnh,                 động tịnh không thay đổi, nhớ quên đều như một đó. Như                 người sáng mắt nhận ra được chính mình nơi u ám. Ông ta như                 người có đôi mắt sáng tỏ, sống trong ngôi nhà tối tăm. Tuy                 bản tánh thanh tịnh sáng suốt nhiệm mầu, nhưng tâm chưa tỏa phát ra           trí huệ sáng suốt. Tuy bản tánh của ông ta là thanh tịnh sáng                 suốt nhiệm mầu, tâm ông ta chưa đạt được ánh sáng của trí huệ                 chân thực, đây gọi là phạm vi của Sắc ấm.
                           KINH                 VĂN:
                     Nếu mắt                 sáng tỏ, rõ thấu mười phương, không còn tối tăm, gọi là hết                 sắc ấm. Người ấy có thể vượt ra khỏi kiếp trược. Quán sát                 nguyên do của sắc ấm, nhận ra vọng tưởng kiên cố là cội                 gốc.
                    Giảng: 
                    Nếu mắt                 sáng tỏ, rõ thấu mười phương  rộng mở, không còn tối tăm.                 Cảnh giới này gọi là gì? Gọi là hết sắc ấm. Trong năm ấm                 (sắc, thọ, tưởng, hành, thức), sắc ấm đã hết. Người này                 có thể vượt ra khỏi kiếp trược. Quán sát nguyên do của                 sắc ấm, nhận ra vọng tưởng kiên cố là cội gốc. Khi                 người này vượt qua kiếp trược, mọi hành động của người đó                 sẽ đều phát xuất từ vọng tưởng kiên cố. 3
KINH VĂN:
            A Nan, ngay                 trong lúc này, do chuyên chú cứu xét ánh sáng vi diệu ấy, tứ                 đại không còn đan dệt với nhau nữa, chẳng bao lâu thân có thể                 thoát ra khỏi sự ngăn ngại. Trạng thái này gọi là: "Tinh minh                 nhập vào tiền cảnh". Ðó chỉ là trạng thái nhất thời do                 dụng công, không phải là biểu hiện sự chứng quả Thánh. Nếu                 không khởi tâm chứng Thánh thì đó là cảnh giới tốt, nhưng một                 khi đã nghĩ mình chứng Thánh liền bị tà ma dẫn dụ.
                 Giảng:
          Bây giờ giảng đến phần ngũ ấm ma. Ngũ ấm                 là gì? Là sắc, thọ, tưởng, hành và thức. Sắc có mười thứ                 ma, thọ cũng có mười thứ ma, tưởng, hành và thức mỗi thứ                 đều có mười thứ ma. Tổng cộng là năm mươi loại ấm ma. Người                 tu đạo cần phải hiểu thấu đáo cặn kẻ năm mươi loại ma sự này.                 Nếu không rõ năm mươi ấm ma, rất dễ làm quyến thuộc của ma                 vương. Ðến khi làm quyến thuộc của ma vương rồi, quý vị cũng không                 biết vì sao mình làm quyến thuộc của chúng. Vẫn không nắm được                 yếu lĩnh, không biết vì sao! Do vậy các vị phải đặc biệt chú ý.
          A Nan, ngay                trong lúc này, do chuyên chú cứu xét ánh sáng vi diệu ấy, khi                 sắc ấm sắp sửa tiêu dung, ông ta thấy mười phương rỗng rang, sáng                 rực không còn tối tăm nữa. Bởi vì lúc ấy có một loại ánh                 sáng; trong khi ông ta hết sức chuyên chú quán xét cảnh giới sáng                 suốt vi diệu này, tứ đại không còn đan dệt với nhau nữa,                 chẳng bao lâu thân thể thoát ra khỏi sự ngăn ngại. Tứ đại                 sẽ không còn kết hợp với nhau, không còn tác dụng ngăn ngại.                 Chẳng bao lâu thân thể sẽ trở nên không bị chướng ngại, như hư                 không rỗng rang. Ðó được gọi là: Ý sanh thân, nghĩa là có                 một thân khác tách rời khỏi thân vật chất. Trước đây tôi đã                 kể chuyện về chú đệ tử của tôi đến các cung trời bằng Ðịnh                 thân của chú ấy, thân ấy cũng được gọi là: Ý sanh thân. "Ý"                 đây tức là một trong sáu thức (nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý ). Thân                 ấy do ý sanh, tạo nên bởi tâm thức nên không bị ngăn                 ngại (như là sắc thân kết hợp bằng tứ đại). Trạng thái này                 gọi là: "Tinh minh nhập vào tiền cảnh". Ánh quang minh tinh                 diệu lưu nhập vào tiền cảnh 4. Ðó là trạng thái                 nhất thời do dụng công. Cảnh giới này nhất thời, bất quá chỉ                 do siêng năng tu tập mà thôi; nó chỉ nhất thời, không phải hằng                 có. Khác với khả năng xuất nhập một cách tự tại, trong mọi                 thời mọi lúc muốn đến nơi nào liền đến nơi ấy, muốn trở lại                 liền trở lại. Với sự thong dong tự tại này, ông có thể:
          Phóng chi                 tắc nhi lục hợp
                 Quyển chi                 tắc thối tàng ư mật.
Thả ra nó                 sẽ trùm khắp Tam thiên đại thiên thế giới; tuy nhiên, có thể thu                 lại bất kỳ lúc nào. Nếu ông không thể làm được việc này bất                 kỳ lúc nào ông muốn, thì cảnh giới của ông chỉ là nhất thời.                 Ðó là cảnh giới ông gặp phải trên con đường tu hành, khi sự                 dụng công của ông đến được trình độ nào đó. Cảnh giới (ý                 sanh thân) trên chỉ là tạm thời. Ông sẽ không thường xuyên có                 được một sắc thân vượt qua mọi sự chướng ngại, không phải                 là sự biểu hiện chứng quả Thánh. Ông chưa phải đã đạt                 được quả vị Thánh. Cảnh giới của Thánh nhân chứng quả không                 phải giống như vậy.
                 Nếu không                khởi tâm chứng Thánh thì đó là trạng thái tốt. Nghĩa là ông                 không nên nói: "Ồ tôi tu hành thật sự có công phu, tôi có                 thể xuất hồn ra khỏi thân từ đỉnh đầu (xuất huyền nhập                 hóa)". Nếu ông tự mãn, ngạo mạn như vậy thì điều gì sẽ xảy                 ra? Ông kể như "xong" rồi. Tuy nhiên, nếu ông không xem cảnh                 giới này như một bằng chứng của sự chứng đạt quả Thánh, thì                 cảnh giới ấy không phải là sự chướng ngại to lớn và cũng                 chẳng có gì sai lầm nghiêm trọng. Nhưng một khi nghĩ mình đã                 chứng Thánh thì liền bị tà ma dẫn dụ. Nếu như ông nghĩ:                 "Công phu tu tập của mình hiện nay quá siêu tuyệt rồi, ta thật                 kỳ diệu, ta là Thánh nhân xuất thế, ta là A la hán". Nếu ông                 nghĩ như thế, bọn ma sẽ xông vào ông ngay. Một khi ma đến rồi, thì                 tương lai ông sẽ rơi vào địa ngục.
            A Nan, nếu                 lại dùng tâm chuyên chú cứu xét ánh quang minh sáng suốt vi diệu                 trên, sẽ thấy ánh sáng rỗng suốt khắp thân. Bỗng nhiên có thể                 lượm ra những con trùng sán từ trong thân mình, mà thân thể vẫn                 nguyên vẹn, không bị tổn thương. Trạng thái này gọi là:       "Tinh                minh lan ra thân thể". Ðây chỉ là trạng thái nhất thời do tinh                 tấn công phu, chẳng phải là chứng Thánh. Nếu không nghĩ mình chứng                 Thánh thì đó là trạng thái tốt, còn nếu nghĩ mình chứng Thánh                 thì liền rơi vào tà ma. 
                 Ðây                 là ma cảnh thứ hai của Sắc ấm ma. Vì sao ma cảnh xuất hiện? Vì ông                 tu hành, tinh tấn tu tập mới có, nếu không tinh tấn dụng công thì                 tìm không ra những cảnh giới ma sự này. Ma chẳng thèm để ý tới                 ông. Vì ông là người nghèo thì chúng tới tìm ông cũng chẳng ích                 gì. Khi ông tu tới chỗ có bảo bối thì chúng mới tới: chúng muốn                 cướp đoạt bảo bối.
                 Vậy ông                 phải làm gì khi chúng đến? Ông cần phải như như bất động, liễu                 liễu thường minh (nghĩa là: tâm không khởi vọng niệm, nhưng quán                 sát rõ ràng mọi chuyện). Không nên sinh tâm chấp tướng. Không                 nên nghĩ: "Cảnh giới ấy quá tuyệt vời, ước gì nó lại hiện                 ra". Ðừng mong ngóng nó, cũng đừng ruồng rẫy xua đuổi nó. Mà                 nên giữ thái độ như không có chuyện gì xảy ra, bởi vì đây                 không phải là cảnh giới chứng quả. Nếu quý vị không có tư                 tưởng rằng mình chứng quả thì tốt lắm. Nếu quý vị cho rằng mình                 chứng quả rồi nói: " A! Ta là người phi thường, ta có thể                 nhặt từng loài chúng sanh từ trong thân mình ra". Nếu quý vị                 nghĩ rằng mình đã đạt được thần thông tự tại thì quý vị                 thực sự mê lầm. Chỉ với một niệm tự mãn ấy bọn ma liền len                 vào tâm quý vị và nó khống chế ông, nó khống chế ông cho đến                 khi ông mất hết định lực. 
                 Do đó,                 người tu đạo phải chân chính hiểu thấu đáo đạo lý này thì                 mới không rớt xuống hố, rơi vào bẫy ma hay lạc vào đường tà.                 Khi không hiểu Phật Pháp, quý vị rất dễ lạc đường. Chẳng có                 công phu thì chẳng có vấn đề gì để nói. Một khi có công phu, có                 được chút ít định lực, thì ma vương mỗi giây mỗi phút đều canh                 cánh nhìn quý vị. Chúng chờ cơ hội có thể len vào quý vị, thì                 liền tới nhiễu loạn quý vị ngay.
                 A Nan, nếu                lại dùng tâm chuyên chú cứu xét ánh quang minh vi diệu trên, sẽ                thấy ánh sáng rỗng rang thông suốt khắp thân. Nếu ông siêng                 năng miệt mài trong việc tu tập, ông sẽ có thể thấy được mọi                 thứ bên trong thân mình. Nếu thường thường thấy được như thế                 thì có thể khả dĩ, nhưng nếu ông chỉ có thể thỉnh thoảng thấy                 được thì đó là trạng thái của sắc ấm.
                 Bỗng               nhiên có thể lượm ra những con giun-sán từ trong thân mình, mà               thân thể vẫn nguyên vẹn không bị tổn thương. Trong trạng thái                 này, bỗng nhiên ông có thể lượm giun-sán từ trong bụng mình ra,                 đủ loại dài ngắn, lớn, nhỏ. Ông chỉ cần thọc tay vào bụng là                 lôi chúng ra được. Những con giun-sán được lôi ra là thực                 không phải là hư giả, song bụng ông không bị tổn thương. Quý vị                 nói thử xem những con trùng-sán ấy được lấy ra như thế nào?                 Nếu quý vị thọc tay vào trong bụng để lấy được trùng sán ra thì                 đáng lẽ bụng sẽ bị tổn thương, nhưng bụng lại hoàn toàn không bị                 rách bể, thân thể vẫn nguyên vẹn. "Thân thể vẫn nguyên                 vẹn" có thể giải thích theo hai cách. Có thể nói là thân thể                 của những con giun-sán vẫn toàn vẹn chẳng bị tổn thương chút nào,                 vẫn còn sống, khoẻ mạnh. Cũng có thể nói là bụng ông vẫn toàn                 vẹn không bị tổn thương.
                 Cảnh               giới này gọi là  "tinh minh lan ra thân thể".  Một ánh sáng                 rất là trong suốt tràn ngập khắp thân thể của ông. Thực ra chẳng                 phải quý vị đưa tay vào trong bụng mình để nhặt giun-sán ra, mà                 tự nó từ trong thân quý vị trào ra. Ðây chỉ là cảnh giới                 nhất thời do tinh tấn công phu, chẳng phải là chứng Thánh. Cảnh                 giới này là tạm thời không phải thường xuyên như vậy. Nếu                 là cảnh giới xảy ra thường xuyên thì tình huống khác hẳn. Ðây                 không phải cảnh giới khi chứng quả Thánh. Nếu không nghĩ mình                 chứng quả Thánh thì gọi là cảnh giới tốt. Sẽ là tốt đẹp,                 không gây lên vấn đề gì nghiêm trọng. Còn nếu nghĩ mình đã                 chứng quả Thánh thì liền bị tà ma dẫn dụ. Nếu ông cho rằng:                 "Ta vừa chứng Thánh quả, ta có thể lấy những trùng sán này                 từ trong bụng ra. Các người thấy chẳng phải tuyệt diệu hay sao? Các                 người đâu được cảnh giới như thế!" Nếu ông mống tâm                 cống cao ngã mạn, một khi khởi tâm đắm trước vào cảnh giới                 liền sẽ bị ma vương dẫn dụ mà thành quyến thuộc của nó.
KINH VĂN:
          Lại nữa,                 nếu dùng tâm, quán xét tinh tường trong ngoài, khi ấy hồn, phách,                 ý, chí, tinh, thần sẽ giao tiếp nhau, thay phiên làm khách, làm chủ,                 nhưng không ảnh hưởng đến sắc thân. Rồi bỗng dưng nghe giữa hư                 không có tiếng thuyết pháp, hoặc nghe mười phương đều diễn bày                 nghĩa lý thâm mật. Cảnh giới này gọi là:       "Tinh thần thay phiên                nhau khi rời xa, khi kết hợp để cùng nhau gieo trồng những hạt giống                tốt". Nhưng đó cũng chỉ là trạng thái nhất thời chẳng phải                 là chứng Thánh. Nếu chẳng nghĩ mình đã chứng Thánh thì đó là                 cảnh giới tốt. Nếu nghĩ mình đã chứng Thánh thì rơi vào tà ma.
           Giảng:
          Lại                 nữa, nếu dùng tâm, quán xét tinh tường  ánh quang minh sáng suốt                 nhiệm mầu trên, cứu xét trong ngoài, cầu đến chỗ tinh sâu. Hồn                 phách trải qua một sự thay đổi. Có ba hồn và bảy phách (vía)                 ở trong thân thể con người. Tôi đã đề cập đến mười anh em                 này trước rồi. Một số trong mười hồn vía ấy, chỉ có tai hoặc                 mắt, có trường hợp chỉ có mũi nhưng không có môi, mắt, tai. Mỗi                 trường hợp chỉ làm chủ một giác quan, thiếu năm giác quan kia, thế                 nên nó không có tác dụng riêng lẻ, độc lập. Nó phải hợp tác                 hỗ tương với nhau như một đội bóng. Những ai có tai sẽ giúp cho                 người không có tai, ai có mắt giúp cho người không có mắt. Nó                 hỗ trợ giúp đỡ cho nhau. Mười thứ hồn phách ấy cùng với ý,                 chí, tinh, thần sẽ giao tiếp nhau nhưng không ảnh hưởng đến sắc           thân. Chúng thay phiên làm khách, làm chủ. Nó thay đổi vai trò                 hỗ tương giúp đỡ lẫn nhau, nó thay nhau đóng vai chủ và khách.
          Rồi bỗng                dưng nghe giữa hư không có tiếng thuyết pháp.                   Có người đang                 thuyết pháp giữa hư không. Ai vậy? Ông nghe được tiếng nhưng không                 thấy được hình, thực ra đó chỉ là ý, chí, tinh và thần của                 chính ông, nó thay phiên nhau đóng vai chủ và khách để giảng pháp. Hoặc                 nghe mười phương đều diễn bày nghĩa lý thâm mật. Ông có thể                 nghe tiếng giảng pháp từ giữa không trung. Sao vậy? Vì sự công phu                 tu tập của ông trong những đời trước ông từng nghe giảng rất                 nhiều kinh pháp, nên hồn, phách, ý, chí, tinh và thần của ông không                 không quên. Thế nên trong đời này, khi ông dụng công dồn ép đến                 cực điểm thì những kinh nghiệm trong quá khứ chợt trào ra. Trạng                 thái này gọi là:  "Tinh thần thay phiên nhau khi rời xa, khi kết            hợp để cùng nhau gieo trồng những hạt giống tốt".      Nó cùng                 hợp tác với nhau, cùng lập thành một dây, cùng nhau kết nhóm,                 cùng nhau tách rời ra. Chúng có thể giảng nói Phật Pháp khiến cho                 ông có thể hiểu được những điều mà trước nay ông chưa hiểu.                 Vậy nên ông mới có thể gieo trồng những chủng tử tốt cho đời                 sau. Ðó chỉ là trạng thái nhất thời, không phải là thường                 xuyên, không phải là chứng Thánh. Ðừng khởi ý tưởng cho rằng                 trạng thái này rấy vi diệu, rồi nói: "Hãy xem ta đây, ta chẳng                 cần đến nơi Pháp hội, ta có thể nghe giảng pháp ở trong không trung                 bất kỳ khi nào ta muốn". Ông có thể được nghe giảng pháp                 nhưng cũng không có nghĩa là ông đã chứng Thánh. Nếu chẳng                 nghĩ mình đã chứng Thánh. Nếu ông không trở nên tự mãn,                 không tự cho rằng mình là kẻ phi thường, nếu không muốn dối gạt                 mọi người thì đó là trạng thái tốt. Giả sử như ông nói: 
- Ồ tôi có thể nghe pháp ngay cả khi chẳng ai giảng nói cả. Anh có được điều ấy không?- Không!- Thế mà chuyện ấy lại đến với tôi.
Nếu ông                 quảng cáo (khoe khoang ) để mong có người tin ông, thì điều gì sẽ                 xảy ra? Nếu ông nghĩ rằng mình đã chứng Thánh thì liền rơi vào                 tà ma. Một khi ông mống tâm cống cao, tự mãn cho mình là ghê                 gớm liền bị bọn ma nhập vào. Chúng nhập vào ông để làm gì? Ðể                 làm ông đọa lạc, để làm ông trở thành quyến thuộc của chúng.
            KINH VĂN:
          Lại nữa khi                 tâm lặng yên, tỏ lộ, sáng suốt, thấu triệt, ánh sáng từ tâm                 chiếu khắp cả mười phương thành sắc Diêm Phù Ðàn. Tất cả loài                 hữu tình đều hoá thành Như Lai. Lúc ấy, bỗng thấy Ðức Phật Tỳ                 Lô Giá Na ngồi trên đài Thiên Quang, có ngàn Ðức Phật vây quanh,                 trăm ức cõi nước cùng với hoa sen đồng thời hiện ra. Cảnh                 giới này gọi là: "Tâm và hồn tiêm nhiễm sự linh ngộ"                 Khi tập trung tham cứu đến tận nguồn tâm thì ánh sáng từ trong tâm                 chiếu khắp cõi nước. Ðây chỉ là trạng thái tạm thời, không                 phải là chứng Thánh, nếu không nghĩ mình chứng Thánh gọi là cảnh                 giới tốt, nếu tự cho mình là Thánh thì liền rơi vào tà ma. 
                    Giảng:
          Lại                nữa khi tâm lặng yên  thanh tịnh, tỏ lộ, sáng suốt tột bậc. Ánh                 sáng từ trong tâm chiếu khắp cả mười phương thành sắc Diêm Phù           Ðàn. Ánh sáng rực rỡ tỏa chiếu từ trong tâm, khắp mười                 phương cõi nước đều phủ mầu Diêm Phù Ðàn. Tất cả loài                 hữu tình (thai sanh, thấp sanh, hoá sanh, noãn sanh ) và tất cả các                 loài chúng sanh khác đều hoá thành Như Lai.
Lúc ấy,                bỗng thấy Ðức Phật Tỳ Lô Giá Na. Tỳ Lô Giá Na (Vairochana)            nghĩa là "suốt khắp mọi nơi" là danh hiệu của Ðức Phật.                 Ngài không hiện hữu riêng ở một nơi nào, vậy nên chẳng nơi nào                 mà Ngài không hiện hữu, thân thể của Ngài trùm khắp mọi nơi.                 Người này bỗng nhiên thấy được đức Phật Tỳ Lô Giá Na, vị                 Phật có thân trùm khắp mọi nơi. Ngồi trên đài làm bằng ánh                 sáng của cõi trời (Thiên Quang) hiển bày thân cao ngàn trượng.                 Ðức Phật Tỳ Lô Giá Na được ngàn Ðức Phật vây quanh cùng                 với trăm ức cõi nước cùng với hoa sen xanh, vàng, đỏ, trắng đồng                 thời hiện ra. Cảnh giới này gọi là: "Tâm và hồn                 tiêm nhiễm sự linh ngộ" Ông đừng cho rằng cảnh giới                 này là thật. Tâm và hồn phách ông bị ảnh hưởng, nhiễm bởi                 một dạng linh cảm của giác ngộ. Do vậy nó không thật. Khi tập                 trung tham cứu đến tận nguồn tâm thì ánh sáng từ trong tâm chiếu           khắp các cõi nước. Khi tâm ông được sáng suốt sẽ chiếu                 khắp cả mọi thế giới. Ðây chỉ là trạng thái tạm thời, không                 phải là chứng Thánh. Những gì đang diễn ra không phải là lâu                 dài vĩnh viễn. Ông chẳng phải là đã chứng Thánh quả. Nếu                 không nghĩ mình chứng Thánh thì gọi là cảnh giới tốt. Còn nếu           tự cho mình chứng Thánh thì liền rơi vào tà ma. Nếu ông nói:                 "Thật tuyệt diệu! Ta vừa thấy Ðức Phật Tỳ Lô Giá Na. Ông                 có thấy chăng? Công phu của ông chẳng sâu bằng tôi, tôi thật là                 đã đạt được điều ấy". Một khi ông khởi lên niệm như vậy                 thì ma vương liền đến lôi kéo ông vào địa ngục.
(còn tiếp)                            

0 comments:
Post a Comment