Trong Tăng Chi Bộ Kinh, Đức Phật có nói đến bốn thứ ánh sáng như sau: Ánh sáng mặt trời, Ánh sáng mặt trăng, Ánh sáng của lửa, Áng sáng của trí tuệ.
Và Đức Phật đã kết luận: Trong bốn thứ ánh sáng, chỉ có ánh sáng của Trí Tuệ là tối thượng.
LỜI BÌNH:
Đọc qua bốn thứ nói trên, chúng ta nhớ lại câu chuyện Sơ Tổ Bồ Đề Đạt Ma (khi còn làm Thái tử, con thứ ba của vua Hương Chí) qua cuộc khảo nghiệm bảo châu của Tổ Bát Nhã Đa La (Tổ thứ 27 ở Ấn Độ) có điểm tương đồng.
Tổ Bát Nhã Đa La đưa viên minh châu hỏi ba vị Vương Tử :
- Hạt châu nầy tròn sáng, có hạt châu nào sánh kịp không?
Vị Vương Tử thứ nhất và thứ hai đều đáp:
- Hạt châu nầy bằng bảy báu quí nhất trên đời, không có một vật báu nào sánh kịp.
Vị Vương tử thứ ba (tức Bồ Đề Đạt Ma) thưa:
- Đây là của báu thế gian chưa đủ quí nhất, đối trong các thứ báu chỉ có “Pháp Bảo” là trên hết.
Và ánh sáng của hạt châu nầy là ánh sáng trong thế gian, chưa đủ sáng nhất, trong các thứ ánh sáng chỉ có “Trí Sáng” là trên hết.
Lại nữa, tác dụng chiếu soi của hạt châu nầy là chiếu soi trong thế gian, chưa đủ rộng lớn nhất, trong các sự chiếu soi chỉ có “Tâm Chiếu Soi” là trên hết.
Hạt châu nầy mặc dù nó có sẳn tánh “sáng suốt chiếu soi”, nhưng nó không thể tự chiếu mà phải nhờ “Trí Sáng Chiếu Soi” mới biết hạt châu này là báu.
Qua hai lối nhìn trên, chúng ta thấy ý của Đức Phật và ý Tổ đều không khác, chỉ lấy “Trí Tuệ” làm trên hết.
0 comments:
Post a Comment